TRANG VĂN HÓA- LỊCH SỬ

Những Đứa Con Lạc Loài !

Tác giả: Dương Đại Trường
Thể loại: Truyện ký

Lời Tòa Soạn:   Truyện ký của nhà văn Dương Đại Trường với nhan đề: Những Đứa Con Lạc Loài. Đây là một câu chuyện có thật, xảy ra trong bối cảnh xã hội VN trong lúc giao thời, giữa thập niên 1970! Truyện dựa trên câu chuyện thương tâm của một người đàn bà Việt Nam bị chồng bỏ rơi, đi lấy vợ giàu!! Mời độc giả vào xem để biết lòng dạ của người đàn ông nầy hiện đang sinh sống tại tiểu bang Nam Úc...

    Con Thu, thằng Hận là những đứa con rơi rớt được gia đình biết đến của ông Tư Bông, con trai ông hội đồng Các nơi xứ Tầm Vu, tỉnh Long An.
    Thuở xưa, dòng dõi gia đình ông Tư Bông nổi tiếng trong vùng Tầm Vu với chức danh ‘hội đồng’, có ruộng đất cò bay mỏi cánh. Vì thế, lúc thiếu thời Tư Bông ỷ lại gia đình giàu có nên cứ ham chơi, mèo mả gà đồng, không lo học hành... Đến khi hết cấp lớp tiểu học, ông Tư Bông được gia đình gởi lên thị xã Mỹ Tho để tiếp tục sôi kinh nấu sử. Thời gian đi học bậc trung học nơi Mỹ Tho, Tư Bông ở trọ nhà của người bà con bên mẹ, theo cách gọi quan hệ họ hàng là: Bà con bạn dì ruột với nhau.
     Vốn có bản tính trăng hoa, lãng tử, Tư Bông đã quan hệ tình cảm với ái nữ của chủ nhà và cho ra đời đứa con gái đặt tên Thu, con đầu lòng của Tư Bông! Đúng tuổi quân dịch, ông Tư Bông được gia đình chạy chọt đút lót tiền bạc nên vào làm lính ‘kiểng’ phục vụ trong sở Hành Chánh Tài Chánh 7 nơi tiểu khu Định Tường...
     Người đời thường nói: Cái nết không bao giờ bỏ được! Vì thế, khi Tư Bông vào làm lính kiểng, không có xông pha chiến trường lửa đạn, không nhìn thấy cảnh chết chóc của chiến tranh nên hắn tha hồ ăn chơi trác táng, để cho ra đời những đứa con rơi lạc loài!
    Nói về hình dạng bên ngoài, nhìn sơ qua thì Tư Bông không có điểm gì đặc biệt để gợi cảm cho nữ giới khi lần đầu gặp gở: Khuôn mặt của hắn với chiếc quai hàm bạnh ra, theo sách tướng số thì hắn có tâm tính của một con người phản trắc, bất trung. Hai chân Tư Bông bước đi có dạng vòng kiềng, lại thêm tướng đi bật chổng làm cho người ta nhìn hắn chẳng có chút cảm tình nào còn đọng lại trong lòng khi gặp hắn! Nhưng có lẽ ở chỗ ăn nói “ngọt ngào pha lẫn truyền cảm” trên bờ môi mỏng dính biểu lộ gian dối của Tư Bông mà hắn đã gạt gẩm biết bao phụ nữ nhẹ dạ, lầm lở trao tình cho kẻ sở khanh tình ái!
       Trong số những người đàn bà đi qua đời của Tư Bông, đáng thương nhất là cô Mười và cô Thúy: Cô Mười là người vợ đầu đời của tư Bông hồi còn thời học sinh áo trắng sân trường. Cô Thúy là người vợ thứ hai trong thời chiến tranh loạn lạc!

     ** Cô Mười, mẹ của con Thu, là người vợ đầu đời của Tư Bông trong những ngày còn đi học. Cuộc tình Tư Bông với cô Mười, kể ra cũng lãng mạn lắm, cũng đậm nét yêu đương trong lứa tuổi dậy thì..!!! Nhưng khi con Thu vừa được hai tuổi thì ông Tư Bông bỏ nhà ra đi biền biệt, bỏ mẹ con của cô Mười sống quạnh hiu những tháng ngày đói no lẻ bóng ! Nhớ lại thời gian hai người yêu nhau và chung sống hạnh phúc trong căn nhà nhỏ nơi ngoại ô thị xã Mỹ Tho, cô Mười thường hay kể với đứa con gái:
- Ba của con là người đàn ông đầu đời và duy nhất của mẹ! Ba của con cũng thương yêu mẹ con mình, nhưng vì hoàn cảnh nên ổng mới... bỏ mẹ con mình!
    Cứ mỗi lần nghe mẹ nói, Thu hỏi lại:
- Ổng thương chúng ta mà sao không hề liên lạc và giúp đở chúng ta trong hoàn cảnh gia đình mình nghèo khổ và túng thiếu nầy!..?
     Khi nghe con hỏi, cô Mười chỉ cúi mặt đáp nhỏ nhẹ:
- Thì ổng có hoàn cảnh éo le, khó giải quyết!
- Ổng là một người cha vô lương tâm!
     Cô Mười ngắt lời, nhẹ nhàng khẻ trách con Thu:
- Phận làm con đừng nói hổn với mẹ cha.
      Rồi thời gian trôi đi âm thầm trong chờ đợi mỏi mòn người chồng trở về! Một hôm, cô Mười đến bên con Thu, ngồi xuống thở dài trút hết tâm sự:
- Thật ra! Ba của con đã chạy theo cuộc tình mới. Ổng đã nói lời chia tay với mẹ từ dạo con vừa mới lên hai tuổi!
     Thu nghe mẹ nói lên sự thật, khuôn mặt sầm lại, nói trách mẹ:
- Tại sao thời gian qua mẹ cứ nói tốt cho ổng?
- Phận đàn bà, lấy chồng thì giống như chọn dòng nước để uống: Trong nhờ, đục thì chịu! Sau nầy con có lấy chồng thì mới hiểu được những lời mẹ nói!
     Nghe mẹ than thân, Thu cảm thương mẹ mình, dịu giọng:
- Con xin lỗi mẹ!
- Con trách mẹ đúng! Con không có lỗi! Người có lỗi chính là ba của con... Thôi! Cũng do trời bắt mẹ làm người đàn bà bạc mệnh!
    Thu cuối mặt dấu những giọt lệ thương cảm mẹ mình lăn trên đôi má rồi bước vào phòng nằm xuống giường khóc thúc thích.
    **  Về phần cô Thúy, mối tình giữa cô với Tư Bông xảy ra trong tình cờ một đêm mưa gió bảo bùng. Đêm ấy, thị xã Mỹ Tho lên đèn muộn vì vừa trải qua cơn pháo kích của Việt Cộng vào thành phố nên hệ thống điện bị hư hại phải chờ sửa chửa xong ! Tư Bông ngồi tránh mưa nơi chiếc bàn trong quán cafê bên dốc cầu Bạch Nha gần bến xe Mỹ Tho do cô Thúy làm chủ. Lợi dụng quán không đèn và vắng khách, Tư Bông giở giọng sàm sở tỏ tình với cô chủ quán:
- Em bán cafê chi cực nhọc! Đến phụ giúp việc nhà cho anh, em sẽ được trả lương hậu hỉnh...
- Anh nói đùa với em mà thôi!
- Thật mà! Anh đang cần một người giúp việc nhà...
       Vốn dĩ là một người phụ nữ nhẹ dạ, câu nói nữa đùa nữa thật của Tư Bông đã làm cho cô Thúy tin tưởng rồi dần dà hai người trở thành chồng vợ không hôn thú. Chung sống với nhau không lâu thì cô Thúy mang bầu và sanh thằng Hận. Thời gian nầy ông Tư Bông vẫn mỗi ngày làm tròn vai trò một người lính kiểng: Sáng lái xe Honda đến sở Hành Chánh Tài Chánh 7 ở Mỹ Tho trình diện cho có lệ rồi trở về làm tài xế xe khách của gia đình chạy tuyến đường Cai Lậy-Mỹ Tho! Đến khi thằng Hận được thôi nôi, cô Thúy gởi con cho bà vú nuôi bên cạnh nhà, vào làm nhân viên cho một căn-tin hảng thầu RMK của Hoa Kỳ: Lúc bấy giờ đại công ty RMK là nhà thầu những công trình kiều lộ cho chính phủ VNCH, có bản doanh đặt tại căn cứ Đồng Tâm xã Bình Đức. Thời gian nầy hai người sống trong hạnh phúc của đôi vợ chồng chung lưng đấu cật để chăm lo gia đình và gầy dựng sự nghiệp.
        Nhưng rồi hạnh phúc hai người kéo dài không lâu, Tư Bông chứng nào tật nấy, ngựa quen đường cũ! Tư Bông lại bắt đầu cuộc tình mới với cô Hoa, con gái của ông chủ nhà máy xay lúa, giàu có danh tiếng ở vùng Thuộc Nhiêu quận Sầm Giang. Với kinh nghiệm của người thợ săn ái tình từng trải, Tư Bông đã làm cho cô Hoa say mê đắm đuối! Thêm nữa, cô Hoa là người con gái bấy lâu nay kén chọn phu quân nên đã rơi vào hạng tuổi lỡ thời! Bấy giờ cô Hoa đến độ tuổi hơn nữa chừng xuân, như đóa hoa sắp tàn! Vì thế nên khi gặp được Tư Bông để mắt tới thì chẳng cần đắn đo suy nghĩ về Tư Bông là người đã có vợ con hay chưa, nhắm mắt đi theo tiếng sét ái tình mà bất chấp hậu quả.
       Những tháng ngày trôi đi lặng lẻ, Tư Bông âm thầm và lén lúc sống như chồng vợ với cô Hoa mà cô Thúy chẳng hề hay biết gì! Tư Bông vẫn hằng ngày làm người tài xế xe khách, sáng đi tối về, tiền lương đưa cho vợ con đầy đủ. Cứ thế mối tình tay ba vẫn êm đềm trôi theo dòng thời gian của nghịch cảnh mà chính cô Hoa đã không hề biết mình đang lấy chung một chồng với người khác, thật là éo le cho hoàn cảnh: Chém cha cái kiếp lấy chồng chung, kẻ đắp chăn bông kẻ lạnh lùng!
      Bổng một hôm Tư Bông chở người yêu ra phố ăn tối, vừa bước vào quán gặp ngay cô Thúy đang ngồi ăn tối với đứa con, thế là hai người đàn bà chạm mặt nhau thời điểm nầy. Nhưng cô Thuý vốn là người vợ bấy lâu nay thương yêu, chiều chuộng và giữ thể diện cho chồng nên dù biết Tư Bông đã ngoại tình với cô Hoa, cô Thúy vẫn bình tỉnh đi đến bàn hai người đang ngồi ăn, chào hỏi Tư Bông giống như một người bạn quen nhau bình thường:
- Anh Tư tối nay có về nhà không hả?
        Tư Bông mặt tái mét giọng ú ớ trả lời:
- Ư! Ư... Anh về chứ!... Có chuyện gì em muốn gặp anh?
       Cô Thúy bình tỉnh trả lời:
- Em đang hùn vốn làm ăn với người bạn, đang kẹt tiền nên định hỏi anh về số tiền mà anh đã….?
     Tư Bông không muốn cô Thúy nói thêm, sợ đỗ bể bí mật Tư Bông ngắt lời:
- Chiều ngày mai em đến nhà anh.
     Màn kịch rất khéo của cô Thúy đã qua mắt được cô Hoa một cách ngoạn mục! Và cô Hoa vẫn tưởng ông Tư Bông là người đàn ông còn độc thân mà mình sẽ độc quyền và danh chánh ngôn thuận làm người vợ của ông ta sau nầy.
     Từ khi cô Thúy ra khỏi quán về nhà, Tư Bông vừa ăn vừa trầm tư suy nghĩ phương cách để về nhà giải thích cho vợ! Thấy người yêu của mình có cử chỉ khác lạ, cô Hoa khẻ hỏi:
- Anh đang suy nghĩ chuyện gì mà nét mặt hiện rỏ sự lo lắng vậy anh?
      Tư Bông là người đàn ông đã từng trải trong những phi vụ lừa tình, lừa tiền của đàn bà nên sẳn dịp nầy cũng là cơ hội để Tư Bông moi tiền cô Hoa. Tư Bông tỏ ra vẻ buồn bả rồi dựng chuyện:
- Năm vừa qua anh làm ăn thất bại nên có vay mượn của cô Thúy kia một số tiền lớn! Hằng tháng anh phải trả lãi cho cô Thúy. Trả mãi cho đến bây giờ mà vốn vẫn còn nguyên! Chiều mai là tới thời hạn trả tiền lãi cho cô Thúy...
       Cô Hoa xưa nay là người nắm giữ chìa khóa, sổ sách trong gia đình, quen thói tự quyền chi thu mà không cần báo cho cha mẹ biết đến, cô Hoa quay sang người yêu, khẻ hỏi:
- Anh thiếu cô ấy bao nhiêu?
     Tư Bông vã vờ, thở dài nói:
- Số tiền rất lớn!
- Bao nhiêu mà anh nói lớn?
     Tư Bông giọng buồn buồn đáp:
- Ba triệu đồng!
     Nghe Tư Bông nói con số ‘3.000.000 đồng’, số tiền rất lớn trong thời buổi nầy, tương đương với một trăm năm chục lượng vàng 24k. Nhưng vì muốn chiếm được lòng Tư Bông, người mà mình đang yêu say đắm, cô Hoa khẻ nói:
- Em sẽ cho anh mượn để trả cô ấy.
- Cám ơn em! Anh sẽ trả tiền lãi hằng tháng cho em giống như trả cho cô Thúy.
     Cô Hoa nghe Tư Bông đề cập đến trả tiền lãi, quay sang đánh nhẹ vào vai người yêu của mình:
- Em không lấy tiền lời của anh đâu! Hằng tháng trả vốn cho em vài chục ngàn là được rồi...
- Em tốt với anh quá! Em là ân nhân của anh.
- Sau nầy khi em đã làm vợ anh, nếu anh phản bội thì sẽ chết với em!
      Tư Bông đứng dậy trả tiền rồi giục người yêu:
- Trời khuya rồi! Anh đưa em về.
       Nơi căn nhà nhỏ trong con hẻm buồn tênh vắng bước chân người. Cô Thúy ngồi nơi chiếc ghế sa-lông nhìn ra ngoài trông ngóng, đợi chờ chồng về! Bên ngoài song cửa, bóng đêm đen phủ trùm khu vườn nhỏ bên hiên nhà ẩn hiện những chiếc lá mồng tơi dưới ánh đèn điện xuyên qua khe hở cửa sổ, lấp lánh khi cơn gió nhẹ thoảng qua. Ngoại cảnh bên ngoài đã làm cho cô Thúy nhớ lại những ngày tháng đi qua đời mình! Ngày tháng đó trôi đi êm đềm bên người chồng và đứa con trai tràn đầy hạnh phúc, một thứ hạnh phúc tầm thường của người đàn bà mong ước khi từ giả thơ ngây để cất bước theo chồng! Nhưng giờ đây, tâm trạng cô Thúy cảm nhận những điều đỗ vỡ của hạnh phúc sẽ đến một khi có hình bóng của người đàn bà khác xen vào. Suy nghĩ đến đây cô Thúy thở dài nhìn quanh căn phòng khách quan sát, tâm trí dâng lên những hồi tưởng. Từ cái tủ lạnh, bộ ghế sa-lông, đến cái tủ ly nho nhỏ đặt cạnh khung cửa ra vào, tất cả mọi vật dụng đều do chính mình kiếm tiền mua sắm! Tuy những vật dụng gia đình trong căn nhà nhỏ nầy không thuộc loại đắc giá, nhưng mỗi thứ chan chứa một kỷ niệm vẫn in hằng trong tâm trí của cô Thúy: Cái tủ lạnh được mua từ tiền lương của tháng đầu tiên khi vào làm cho hảng thầu RMK, bộ ghế sa-lông từ tiền lương tháng thứ hai của mình...
       Đang suy nghĩ miên man, bổng có tiếng gỏ cửa, côThúy đoán biết chồng về, đứng dậy đi ra mở cửa. Tư Bông vừa bước vào nhà, trơ trẻn nói những lời nịnh đầm, phân bua:
- Cám ơn em đã giữ thể diện cho anh nơi công cộng! Cô Hoa chỉ là người bạn thông thường mà anh vừa mới quen...
     Cô Thúy nghiêm nghị ngắt lời chồng:
- Em đâu có nghi ngờ tình cảm giữa anh với cô ta, sao anh giải thích chuyện nầy với em?
- Anh sợ em hiểu lầm rồi ghen tuông, ảnh hưởng đến sức khỏe của em và hạnh phúc của chúng ta!
     Nghe chồng nói những lời phân trần giả dối, cô Thúy nhìn chồng:
- Thôi! Anh có quan hệ tình cảm với cô Hoa hay không thì để lương tâm anh phán xét, tắm rửa rồi đi ngủ...
       Đêm nay, trời đã khuya mà cô Thúy vẫn còn trằn trọc chưa ngủ được! Hình ảnh cô Hoa ngồi ăn tối tình tứ với chồng mình tối nay đang ẩn hiện về trong tâm trí. Những câu hỏi về cô Hoa cứ dồn dập trong đầu óc cô Thúy: Người đàn bà nầy là ai, từ đâu đến và quen với chồng mình khi nào, đã bao lâu.??.. Những thắc mắc trong lòng làm cho cô Thúy bật lên tiếng thở dài! Biết vợ mình có nỗi ghen nên chưa ngủ được, Tư Bông cảm thấy khó chịu lương tâm, nói lên sự thật để mong cho vợ mình nhẹ lòng và tha thứ:
- Thú thật với em! Anh và cô Hoa đã quen nhau hơn nữa năm nay rồi. Anh có lỗi với em và con!
     Cô Thúy nghe chồng nói lên sự thật, như trút bớt phần nào ghen tuông, khẻ hỏi Tư Bông:
- Cô Hoa là người có gia cảnh ra sao?
      Nghe vợ hỏi về gia cảnh cô Hoa, Tư Bông dùng chiêu ‘vật chất’ để thuyết phục vợ:
- Gia đình cô Hoa rất giàu, danh tiếng ở vùng Thuộc Nhiêu! Vì vậy anh quen với cô ta chỉ nhằm vào mục đích kiếm tiền về cho em nuôi con mà thôi. Anh không có ý định ăn đời ở kiếp với cô ta... Nếu so sánh sắc đẹp thì em đã hơn hẳn, làm sao cố ấy giữ chân anh được!
- Em không muốn anh dùng tình cảm để lợi dụng cô Hoa. Sau nầy anh sẽ gặt quả báo!
     Tư Bông nhẹ giọng phân tích để xua tan ý nghĩ về quả báo mà vợ vừa nói:
- Đây là một cuộc trao đổi có tính công bình đó bà xã ơi! Cô Hoa là người phụ nữ lỡ thời, khao khát tình yêu. Anh cho cô ấy tình yêu thì anh được cô Hoa bù lại vật chất và tiền bạc, đó là một sự trao đổi hai chiều đôi bên cùng có lợi ích...
     Thấy vợ mình lặng thinh suy nghĩ, Tư Bông nói tiếp:
- Hồi chiều nầy ngồi ăn tối với cô Hoa, anh đã dựng chuyện thiếu nợ em số tiền ba triệu đồng, cô Hoa hứa sẽ cho anh mượn để trả nợ cho em...
     Cô Thúy nghe chồng đề cập đến số tiền quá lớn, trong lòng cũng dâng lên tham lam, gượng gạo giải thích:
- Anh mượn số tiền to lớn! Sau nầy chúng ta tìm đâu có nhiều tiền để trả cho cô Hoa?
- Chuyện sau nầy để hạ hồi phân giải! Trước mắt, chúng ta có tiền để sửa sang lại căn nhà mình.
       Tháng năm trôi đi trong cuộc tình tay ba dẫy đầy những dối gian và gạt gẩm của Tư Bông, kẻ sở khanh tình ái, cô Hoa đã có thai với Tư Bông! Khi nghe tin đứa con gái cưng của mình mang bào thai trong bụng với Tư Bông, ông cha vợ bất đắc dĩ của Tư Bông yêu cầu bên sui trai phải tiến hành hôn lễ gấp rút, kẻo bụng con gái của mình to lên thì sẽ xấu hổ và làm sao ăn nói với lối xóm, láng giềng! Vì thế, chỉ hai tuần sau đám cưới của cô Hoa với Tư Bông được tổ chức rình rang do bên đàn gái đài thọ từ A đến Z. Gia đình cô Hoa vẫn tưởng Tư Bông là người đàn ông độc thân thật sự nên làm lễ cưới linh đình, mời mấy trăm khách xa gần đến tham dự. Trời xui đất khiến, trong số khách mời có một người ở cùng xóm với cô Thúy nên cô Thúy mới biết tin chồng mình đã cưới cô Hoa làm vợ, không còn là một sự trao đổi hai chiều như Tư Bông đã hứa với cô Thúy.
       Ngày đám cưới, hai họ nhà trai và gái nhập một, đãi tiệc ở bên nhà gia đình cô Hoa. Hai họ đang vui say chè chén thì thình lình cô Thúy xuất hiện, tay bồng thằng Hận, tay kia cặp chiếc nón lá bước thẳng vào nhà cô Hoa tìm chồng. Mọi người đang vui say tiệc cưới, rượu vào lời ra, những cặp mắt tò mò nhìn chăm về hướng cô Thúy, xì xào bàn tán, kẻ thì nói đoán:
- Cô nầy là bồ bịch xa xưa của ông Tư Bông, biết gia đình cô Hoa giàu có nên tìm đến để làm tiền gia đình cô Hoa...
      Trong số khách dự tiệc có người ở cùng xóm với cô Thúy nên biết rỏ câu chuyện, thương cảm nói:
- Cô Thúy là người vợ chính thức của ông Tư Bông, chung sống cùng nhà đã hơn ba năm rồi! Họ ăn ở với nhau có đứa con trai, có hôn thú hẳn hoi...!
      Một người ngồi chung trong bàn tiệc tắc lưỡi nói trách Tư Bông:
- Vậy à! Đàn ông có vợ rồi mà còn đèo bồng, gây thêm nghiệp chướng!
- Ừ! Chỉ tội nghiệp thằng bé trai!
     Riêng về ông Tư Bông, khi vừa thấy cô Thúy xuất hiện trong tiệc cưới, chạy vội đến nắm lấy tay cô Thúy dẫn ra ngoài sân dịu giọng năn nỉ:
- Má thằng Hận! Sao em phá hoại vở kịch: Trao đổi hai chiều của anh..?
      Nhìn chăm vào mặt người chồng gian dối, tráo trở, cô Thúy nói đanh thép:
- Đến bây giờ mà ông còn lừa gạt tôi! Vở kịch mà ông đánh lừa lòng tin của tôi, đã bị tôi vén màn lên rồi!
     Nghe vợ gọi mình bằng ông và xưng tôi, Tư Bông biết tình cảm vợ chồng đã bị rạn nứt trầm trọng, không có hy vọng tìm được hạnh phúc trở lại, Tư Bông nhẹ giọng, cố gắng năn nỉ vợ cho qua chuyện:
- Anh đón xe cho em về Mỹ Tho. Tối nay anh về nhà chúng ta giải quyết.
- Tôi cũng mong ông giải quyết dứt khoát cuộc tình tay ba nầy! Tôi đã mệt mỏi lắm rồi!
      Tiệc cưới xong xuôi, ông Tư Bông vội vã lái xe Honda về nhà cô Thúy. Vừa bước vào nhà, như mọi lần, Tư Bông vào thẳng buồn ngủ ôm vợ hôn vào má tỏ vẻ yêu thương để xoa dịu nỗi hờn ghen của vợ. Nhưng lần nầy cô Thúy xô đẩy Tư Bông đi ra phòng khách và lạnh nhạt nói:
- Tôi muốn ông ra ngoài phòng khách ngồi chờ, đợi tôi dỗ thằng con ngủ rồi chúng ta nói chuyện.
- Sao bà xã đối xử với anh như vậy?
- Kể từ bây giờ, chúng ta không còn quan hệ với nhau trong tình cảm vợ chồng nữa! Đừng gọi tôi bằng hai tiếng “bà xã” nữa...
     Thấy cử chỉ dứt khoát của vợ, Tư Bông gượng cười rồi đi trở ra phòng khách ngồi xuống chiếc ghế sa-lông, mắt nhìn ra ngoài suy tư:
     Nhớ lại! Mới đây mà đã hơn ba năm rồi, kể từ ngày quen với Thúy. Ngày ấy, một buổi tối mưa buồn nhẹ rơi trên thành phố! Nơi căn quán nhỏ bên dốc cầu Bạch Nha, gần bến xe Mỹ Tho, người chủ quán cafê có nụ cười duyên dáng với làn da ngâm đen đã phải lòng một ông “lính kiểng”, lãng tử và có tính sở khanh, con trai của một nhà phú nông danh tiếng ở vùng Long Trì, Tầm Vu. Và buổi tối hôm ấy thành phố Mỹ Tho đã bị cúp điện vì cơn pháo kích của Việt Cộng làm hư hại nặng nề hệ thống điện trong thành phố. Một buổi tối thật là ảm đạm, không khí nặng mùi chiến tranh với những loạt pháo binh rền vang bắn trả vào vùng cộng quân, phát xuất từ căn cứ Đồng Tâm của quân đội Hoa Kỳ... Tư Bông ngồi lặng yên nơi phòng khách của căn nhà đã bao năm qua chung sống với người vợ hiền và đứa con thơ nhỏ dại, chất chồng kỷ niệm vui buồn, đưa tâm tư lắng đọng trong hồi tưởng, lòng dâng lên niềm hối hận !
      Cô Thúy dỗ thằng Hận ngủ rồi bước ra phòng khách ngồi đối diện với Tư Bông, đôi mắt cô Thúy còn đọng những giọt lệ trên bờ mi! Nhìn thấy mắt vợ mình còn ướt lệ, Tư Bông khẻ hỏi:
- Em đã khóc?
- Không phải tôi khóc vì luyến tiếc cuộc tình với ông! Tôi khóc cho vơi những khổ đau của ngày tháng lầm lở làm vợ của ông!
      Ngừng giây lát, Cô Thúy nói với Tư Bông:
- Hoàn cảnh hôm nay do chính ông gây ra! Bây giờ tôi dành quyền cho ông tự quyết định! Tôi chấp nhận tất cả những gì sẽ đến với tôi, ngay cả chia tay cuộc tình của chúng ta!!!
       Tư Bông cúi mặt suy nghĩ rồi than thở:
- Việc đã lỡ làng! Cô Hoa có thai với anh nên gia đình cô ấy bắt buộc anh phải làm đám cưới để cho cô Hoa được nở mặt nở mày với lối xóm bà con.
       Cô Thúy ngồi trầm ngâm lúc lâu, đôi mắt nhạt nhòa dòng lệ, quay sang Tư Bông:
- Tôi đã mệt mỏi trong cuộc tình tay ba nầy quá rồi! Mấy đêm nay tôi đã suy nghĩ kỹ: Chúng ta ly dị! Bởi vì kéo dài tình trạng nầy thì chỉ làm khổ cho nhau! Nhưng tôi có một yêu cầu duy nhất là ông có thể nhường cho tôi căn nhà nầy, giúp tôi có số tiền để làm vốn mua bán và cấp dưỡng nuôi thằng Hận?
        Đôi mắt đẩm lệ, cô Thúy nói tiếp:
- Vì chiến tranh leo thang, hãng thầu RMK đã rút về nước nên tôi bị mất việc, nếu không tôi cũng chẳng cần yêu cầu ông cấp dưỡng. Ngày xưa, chỉ một mình tôi bán quán cafê mà nuôi sống cả  gia đình gồm cha mẹ và ba đứa em ăn học thành tài!
    Nghe vợ nói, Tư Bông thở dài rồi khẻ trả lời:
- Anh đồng ý theo yêu cầu của em.
- Khi nào ông đáp ứng cho tôi?
- Tuần tới anh và cô Hoa xuống gặp em..
      Cô Thúy mở cửa cho chồng ra về rồi trở vào phòng ngủ ngồi thừ nơi đầu giường, nhìn đứa con đang say ngủ làm cho cô Thúy cảm xúc khóc lên thành tiếng! Sợ tiếng khóc làm thằng Hận thức giấc, cô Thúy nén lại rồi bước đến bên khung cửa sổ khóc thúc thích một mình! Ngoài song cửa, bóng đêm bao trùm dầy đặc không gian nhỏ hẹp sau nhà, gần nơi góc trái có cây ổi nép mình bên hàng rào, lao xao bóng đen khi cơn gió nhẹ lướt qua, mang theo hơi nước báo hiệu cơn mưa đầu mùa sắp đến!!! Cô Thúy đưa tay kéo vạt áo lên lau khô dòng lệ trên đôi má rồi tiếp tục nhớ lại những ngày tháng đi qua đời mình. Ngày tháng đó chứa chan dạt dào kỷ niệm một thời xuân sắc, trinh nguyên của đời con gái phơi phơi hương yêu tuổi dậy thì.... Ngần ấy những kỷ niệm lần lượt ẩn hiện kéo nhau trở về trong nỗi cô đơn tâm trạng một người đàn bà sắp sửa đỗ vỡ hạnh phúc! Trong số những kỷ niệm ấy, sự trở về của ngày tháng tràn đầy hạnh phúc, tưởng sẽ được kéo dài mãi mãi bên người chồng của mình thương yêu! Nhưng giờ đây, phải đối diện với sự tan vở, để đành lòng đánh mất tình chồng vợ sau bao năm chăn gối mặn nồng! ..
       Trời bắt đầu chuyển mưa, bầu trời tối đen và dày đặc. Cơn giông chợt kéo đến, gió thổi mạnh vào cánh cửa sổ chạm tường nhà tạo một tiếng động vang lên khô khan trong đêm khuya vắng. Sợ thằng Hận bị giật mình, cô Thúy đi trở lại giường nằm xuống bên cạnh đứa con. Mưa nhẹ rơi! Những giọt mưa đầu mùa rì rào rớt xuống mái nhà, nghe buồn nảo nuột! Nhìn sang nhà láng giềng, bà vú nuôi của thằng Hận bên kia nhà giờ nầy vẫn còn thức nghe nhạc. Tiếng hát của ca sĩ Thanh Thúy phát ra từ chiếc cassette với nhạc phẩm Mưa Nửa Đêm, âm thanh hòa vào tiếng mưa nhẹ rơi, như gieo vào lòng cô Thúy một nỗi buồn xa vắng: “ Đêm chưa ngủ, nghe ngoài trời đỗ mưa từng hạt rơi. Gác nhỏ đèn le lói bóng dáng in trên tường loang. Em gối tay tôi để nghe chuyện xưa cũ gói trọn trong nỗi nhớ...... Ngoài hiên mưa tuôn mưa lạnh xuyên qua áo ai. Canh dài nghe bùi ngùi. Mưa lên phố nhỏ có một người vừa ra đi đêm nay. Để bao nhiêu luyến thương lại lòng tôi.... 

        Chiều nay, một buổi chiều ảm đạm! Nơi phía xa chân trời còn vương vấn những tia nắng cuối ngày, như luyến tiếc không cho hoàng hôn đưa chiều vào tối! Cô Thúy ngồi nơi cửa nhà nhìn ra hàng rào trông đợi chồng về, tâm tư đang đau xót! Nhìn cảnh trời chiều u buồn, niềm cô đơn trong lòng cô Thúy không ngăn được dòng lệ khẻ rơi trên đôi gò má còn ẩn nét xuân thì!.
       Đúng như lời hứa, Tư Bông chở cô Hoa về gặp mặt vợ cũ để bàn chuyện giải quyết cuộc tình giữa ba người.Tư Bông dựng xe Honda trước cửa nhà rồi nắm tay người vợ mới cưới bước vào nhà. Thằng Hận ngây thơ chạy đến ôm người cha giống như mọi lần trở về nhà sau một ngày làm tài xế mệt nhọc! Thằng Hận bập bẹ nói:
- B...a... Ba có mua bánh cho con không?
      Tư Bông nghe con hỏi, cúi mặt trả lời:
- Cha quên mua rồi!..
       Hai người cùng nhau đi vào nhà, vừa ngồi xuống ghế đối diện với cô Thúy, thái độ chảnh chẹ của một người giàu sang, cô Hoa lấy trong túi áo ra tờ giấy rồi nói:
- Nếu chị muốn chồng tôi nhường căn nầy cho chị thì chị hãy viết vào tờ Giấy Cam Kết là sẽ không đòi hỏi chồng tôi cấp dưỡng cho thằng Hận sau nầy nữa! Xem như chồng tôi đã cung cấp tiền nuôi thằng Hận một lần, số tiền đó bằng nữa giá trị của căn nhà nầy...
      Nghe cô Hoa nói những lời như mệnh lệnh, cô Thúy định đứng dậy tát vào mặt cô Hoa một cái thật mạnh, như dạy một bài học đến kẻ cướp chồng mình, nhưng vì sự nhường nhịn dâng lên trong lòng kịp lúc nên cô Thúy dịu giọng trả lời:
- Thưa bà Hoa! Tuy tôi bị bà giựt chồng nhưng tôi vẫn hơn bà ở chỗ làm người giữ được lời hứa! Kể từ hôm nay, tôi xin hứa với bà là sẽ không bao giờ làm phiền đến bà và ông Tư Bông nữa!
       Vừa nói xong, cô Thúy ký tên vào tờ cam kết rồi lạnh lùng nhìn ông Tư Bông, nói:
- Chúng ta đã hết duyên nợ! Chúc cho ông được sống bên người vợ mới hạnh phúc...
- Cám ơn em.
- Xin tiễn khách..!
       Cô Thúy đóng sầm cửa lại rồi trở vào giường ngủ nằm khóc thúc thích. Thằng Hận nhìn thấy mẹ khóc nó cũng khóc theo! Những giọt lệ chảy ra từ những đôi mắt rồi lăn dài xuống má như tiễn đưa một cuộc tình tan vở!!!!!!
      Thằng Hận khóc lên thành tiếng:
- Ba ơi! Ba ơi! Ba đi đâu rồi....!
      

Dương Đại Trường
Adelaide mùa đông 2013

Viết tặng cho chị Ngọc Thúy